"Khụ khụ, yên lặng, hôm nay có hai chuyện muốn nói rõ." Kỳ Tuân ho khẽ hai tiếng, mọi người lập tức an tĩnh.
"Chuyện thứ nhất, ngày mai 'Băng Hà' sẽ tới, đến khi đó hắn sẽ ở tạm trong phân bộ Phù Dung Hà chúng ta, tập trung xử lý chuyện khí tức cấp Tai Biến."
"Suốt quá trình, chúng ta phải giúp đỡ hắn vô điều kiện."
Giúp đỡ vô điều kiện, nghe thấy cái này mọi người đều cảm thấy khá rầu rĩ, nhưng đồng thời cũng có chút chờ mong.
Khác với thợ săn dừng lại ở một nơi nhỏ bé này như bọn họ, Băng Hà với tư cách là siêu thợ săn cao cấp, là người rất nổi danh trong hội thợ săn ở tỉnh Bắc Hải.
Có thể phối hợp với Băng Hà một lần nhất định có thể gia tăng kiến thức cho bọn họ, cũng sẽ tiến xa hơn trong nghề thợ săn này.
Đương nhiên, đối với Ôn Văn thì không phải như vậy, người này càng nổi tiếng thì anh lại càng lo sợ bị nhìn ra manh mối, dù sao thì lần này bị truy tìm cũng chính là anh.
"Chuyện thứ hai là thôn Du Đằng bên huyện Cổ An xảy ra chuyện dị thường, cần người tới xử lý một chút.
Huyện Cổ An là khu vực hành chính chịu cấp dưới của thành phố Phù Dung Hà, nơi này không có tiểu đội thợ săn theo biên chế, chỉ có một nhóm nhân viên hỗ trợ mà thôi, một khi gặp chuyện sẽ cần thành phố Phù Dung Hà trợ giúp.
Nghe thấy chỗ đó, mọi người đều không quá hứng thú, ngay cả thư thế ngồi cũng lộ rõ mùi cá mặn.
Bọn họ không thích thú xuống vùng nông thôn phá án cho lắm, đi thì cũng phải tốn thời gian vài ngày, hơn nữa một khi xảy ra chuyện thì viện trợ còn tới chậm.
Còn nữa, Băng Hà tới đây có thể xem là kỳ ngộ, thợ săn chính thức nếu không muốn bị trói buộc ở cố định một thành phố thì có ba phương pháp.
Thứ nhất là tự mình thăng cấp trở thành cảnh giới Đồng Hóa, sau đó trải qua sát hạch để trở thành siêu thợ săn, khi đó có thể tư do tới lui giữa các thành phố, xử lý các sự kiện khó.
Thứ hai là có được năng lực đặc biệt, được tuyển chọn gia nhập vào các tổ chuyên môn đặc biệt, giống như tiểu đội trừ quỷ trước kia đã nói tới.
Cuối cùng chính là được siêu thợ săn lựa chọn, trở thành trợ thủ của siêu thợ săn.
Mà Băng Hà chính là siêu thợ săn thích dẫn theo trợ thủ, vì thế đối với những thợ săn có ước mơ bước lên sâu khấu lớn hơn thì Băng Hà chính là một cơ hội tốt.
Nhưng nếu thật sự bị phân công làm nhiệm vụ thì bọn họ cũng không thể nói được gì, chỉ có thể nhắm mắt mà nghe theo thôi.
Bọn họ không muốn đi, nhưng Ôn Văn thì muốn!
Ánh mắt anh sáng ngời, nói với Lâm Triết Viễn: "Tình huống cụ thể là gì, mấy ngày nay tôi rảnh rỗi tới sắp sinh bệnh rồi đây."
Lâm Triết Viễn cũng lên tinh thần, nhiệm vụ này vốn không ai nguyện ý đi, cưỡng ép phân công thì anh cũng gặp khó, hiện giờ nếu Ôn Văn chủ động xung phong nhận việc thì tốt quá rồi.
"Chuyện xảy ra ở bờ sông thôn Du Đằng, mười mấy học sinh tiểu học của thôn cùng tới bờ sông bơi, lúc được phát hiện thì cả đám nhóc ấy đều nằm ở bờ sông, gào khóc không thôi."
"Chậc, lúc học tiểu học tôi đã được dạy là không nên tới bờ sông chơi rồi, lần này xảy ra chuyện, chỉ là quái vật cũng khá hiền nha, chỉ dọa ngất thôi hả?" Ôn Văn cười nhạo nói.
Lâm Triết Viễn lắc đầu, trầm giọng nói: "Đầu gối của tất cả nhóm học sinh kia đều bể nát, cho dù nhận được điều trị tiên tiến nhất thì cũng không có cách nào khôi phục được tất cả công năng."
Ôn Văn sờ cằm, chép miệng nói: "Chỉ đập nát đầu gối mà không công kích những bộ phận khác, quái vật này thú vị đấy."
"Đây là ngọn nguồn thôi, hiện giờ đã càng ác liệt hơn, đến giờ thì thôn Du Đằng lại có thêm mười mấy người bị đập nát đầu gối nhưng lại không thấy được cái bóng của hung thủ, chỉ có thể xác định là hung thủ vẫn còn ở trong thôn mà thôi."
"Nhân viên hỗ trợ ở huyện Cổ An không đối phó được nên đã mời chúng ta đích thân tới xử lý, cậu muốn nhận nhiệm vụ này à?"
"Đúng là một nhiệm vụ thú vị, tôi đi xem một chút, về nhà chuẩn bị chút rồi xuất phát luôn."
Lâm Triết Viễn gật đầu nói: "Đi sớm về sớm, chú ý an toàn."
Ôn Văn cười nói: "Nếu thất bại thì ít ra đầu gối tôi cũng có thể mọc trở lại, còn đám bọn anh mà thất bại thì phải ngồi xe lăn rồi."
Về tới nhà, Ôn Văn bắt đầu chuẩn bị, xem bản đồ thì mắt liền híp lại.
"Huyện Cổ An này cách dãy núi Tề Linh rất gần, mình có nên tới chơi một chuyến không nhỉ?"
Ôn Văn sớm đã muốn tới dãy núi Tề Linh một chuyến, đối với anh mà nói, nơi này chính là sân săn bắn tốt nhất.
Lần này nếu tình huống nhiệm vụ không rõ, anh tốn vài ngày mới hoàn thành được cũng là bình thường, đến khi đó đám Băng Hà không điều tra được gì thì cũng rời đi rồi.
Đơn giản chuẩn bị một chút, Ôn Văn liền lái xe xuất phát.
Theo khoảng cách với thành phố Phù Dung Hà ngày càng xa, đường xá cũng trở nên gập ghềnh, con đường đất gồ ghề này làm Ôn Văn cảm thấy thương cho xe mình.
Tuy thành phố rất sầm uất nhưng khi rời xa thành phố thì những nơi nghèo khó vẫn còn tồn tại.
Người siêu năng của Hiệp Hội Thợ Săn rất mạnh mẽ, hơn nữa số lượng cũng rất nhiều, nếu như muốn cướp quyền khống chế thế giới thì cũng có thể làm được.
Nhưng thứ mà thế giới cần để phát triển kỳ thực không phải người siêu năng, mà là người bình thường.
Phát động chiến tranh chỉ có thể mang tới tai họa mà thôi.
Xã hội không ổn định, ngoại trừ khiến cho sinh vật của thế giới trong giáng lâm số lượng lớn thì không còn ý nghĩa nào khác.
Hơn nữa cho dù người siêu năng giải quyết được hết tất cả vấn đề thì cũng chỉ có thể làm xã hội này thụt lùi mà thôi.
Thực lực của bọn họ có mạnh thế nào cũng không thể khiến cho con người nơi này thoát khỏi nghèo khó hay làm xã hội tiến bộ.
Vì thế tôn chỉ của Hiệp Hội Thợ Săn chính là bảo vệ người bình thường, giữ gìn sự ổn định của xã hội chứ không phải đàn áp người bình thường.
Theo bản đồ hướng dẫn tiến tới cổng thôn thì Ôn Văn bị chặn lại, là tiểu đội hỗ trợ ở huyện Cổ An.
"Chào anh, tôi là người phụ trách tiểu đội hỗ trợ ở huyện Cổ An, Lý Lam Thiên: "Một người đàn ông tóc mai bạc trắng đi tới đưa tay tới nói với Ôn Văn.
Ôn Văn bắt tay, lịch sự lắc nhẹ hai cái rồi buông ra.
"Dẫn tôi tới xem tình huống một chút đi, chuyện này sẽ do tôi tiếp nhận, mọi người chỉ cần ở bên cạnh giúp đỡ là được rồi."
Lý Lam Thiên gật đầu đồng ý, sau đó nghi hoặc hỏi: "Xin hỏi xưng hô thế nào vậy, lần trước khi tôi tới phân bộ thì không thấy anh."
"Tôi mới gia nhập không lâu, ông không thấy tôi cũng bình thường, chỉ là việc nhỏ không đáng kể, vẫn là nói về tình huống cụ thể thì hơn." Ôn Văn mất kiên nhẫn nói.
Anh muốn sớm giải quyết chuyện này, sau đó tới núi Tề Linh chơi một chút, nơi đó chắc chắn có không ít thứ tốt.
Lý Lam Thiên cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp dẫn Ôn Văn vào lếu, cặn kẽ kể rõ tình huống nơi này.
Trải qua một ngày điều tra, bọn họ cũng hiểu một chút về tình huống trong thôn Du Đằng.
Bắt đầu từ hôm qua, các vụ tập kích không hề ngừng lại, tất cả những người bị tập kích đều nói rằng mình nhìn thấy một con rối hình người cao cỡ hai mươi cm, là nó đã dùng một cây búa đập nát đầu gối họ.
Sau khi tiểu đội hỗ trợ tới thôn thì chuyện đầu tiên là di chuyển toàn bộ người trong thôn đi.
Trong quá trình này có hai nhân viên hỗ trợ gặp phải con rối kia, cũng không có năng lực phản kháng bị nó đập vỡ đầu gối.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo